Mặc dù em không muốn, nhưng sự thật lại hiển nhiên đến thế. Có đắng bờ môi và hoen ướt mi không, khi em vụng về hỏi: “Anh đánh rơi nỗi nhớ em đâu mất rồi?”
Trời hửng nắng, một vài nhành cây cong mình vươn ra đón chút nắng
mai thơm lành dịu ngọt. Trời tháng Ba thi thoảng làm cơn mưa buồn, thi
thoảng lại vấn vương những đợt nắng vàng ươm. Em nương mình trong một
góc quán thân quen tĩnh lặng, lánh xa dòng người tấp nập, lánh xa những
ánh mắt dửng dưng. Em chợt thu mình co ro trong một góc trái tim nhỏ bé
và chật hẹp. Anh, anh bỏ rơi nỗi nhớ em đâu rồi?
Có một thời ta bên nhau rong ruổi nhẹ tênh, bước trên từng con phố
với tiếng nói cười trong trẻo. Có một thời mà ánh mắt em rơi trên đôi
bàn tay anh vụng về lóng ngóng, sợ em buồn, sợ em đau, luôn cố gắng suýt
xoa. Có một thời mà em tập làm quen với một trời nhung nhớ mới, cơi nới
vẻ mặt vui tươi và niềm hạnh phúc đơn sơ. Em và anh đã sống qua những
ngày yêu đầu tiên vụng dại, yên bình và ấp áp biết bao nhiêu.
Có một thời anh không còn dành cho em một vị trí nào quan trọng
nhất. Từng nhiều lần anh quên việc có em vẫn luôn ở bên cạnh anh. Có một
thời anh mê mải mải mê với những bon chen đời thường tấp nập, em nép
vào anh cũng chỉ như một cọng cỏ vướng chân. Có một thời anh bỏ lỡ câu
yêu đương, cho em ôm vào mình những tủi thân hờn giận. Rồi thời gian làm
dày thêm một mối tình buồn, anh không còn thương em, có đúng không anh?

Em đắng lòng chờ đợi bàn tay anh nắm lấy tay em như một ngày nào đó
xa xôi trở về nhiều ngày trước đó. Em không mong một lời xin lỗi, không
cần anh nói nhớ em, thương em. Em chỉ cần anh có mặt ở bên, lồng vào
tay em, tựa vào vai em, để em biết rằng em còn anh, còn thương nhớ.
Chúng mình còn nhau, còn nồng nàn tin yêu.
Đừng vô tâm với em cũng đừng bao giờ trách than rằng em đa cảm. Con
gái khi yêu bất cứ một ai cũng dễ dàng trở nên bất hạnh. Em sẽ vẫn chờ
nếu như anh cần một người để đợi. Em sẽ ra đi nếu như anh cảm thấy không
thể tiếp tục níu tay em. Chuyện đi ở là chuyện mà đôi ta hoàn toàn có
thể đưa ra lựa chọn, rồi quyết định thôi anh.
Mặc dù em không muốn, nhưng sự thật lại hiển nhiên đến thế. Có đắng bờ môi và hoen ướt mi không, khi em vụng về hỏi…
“Anh đánh rơi nỗi nhớ em đâu mất rồi?”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét